Lấy giáo dục hoằng dương Phật pháp. Lấy giảng giải bồi dưỡng nhân tài. Lấy từ bi lợi ích xã hội. Lấy chân thành phát triển giao lưu. Lấy chuyên tu cầu sanh Tịnh Độ.
Tập 1. Ân Sư Ngàn Năm Khó Gặp
Các vị khán giả! Xin chào mọi người. Hoan ngênh quý vị đã đón xem tiết mục mới này. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ đem tiết mục mới này cúng dường cho đại chúng trong toàn thiên hạ. Cho dù là người học Phật, học văn hóa truyền thống hay là không học gì cả, chúng tôi hi vọng mọi người đều xem thử. Tên của tiết mục này là: “Đời người cần có vị thầy tốt”. Tôi tin rằng không ai là không cần tiết mục giống như vậy, không ai không thể không xem. Chúng tôi đặt thêm một tiêu đề khác là “Ân Sư Thánh Đức Kiến Văn Lục”. Sư phụ được mọi người trong và ngoài nước đều đề cử, khán giả trong nước đã có 300 triệu, hải ngoại thì càng nhiều hơn, là vị cao tăng đại đức được ức vạn người sùng bái, tông sư của Tịnh Độ Tông, lãnh tụ của các tôn giáo trên thế giới, là người thầy hướng dẫn của những ai học tập văn hóa truyền thống trên toàn thế giới. Có một địa vị tôn quý như vậy, chúng tôi là những người học sinh đi theo người học tập kinh giáo trên kênh truyền hình.
Chúng tôi học tập nhiều năm như vậy, lấy bản thân tôi làm ví dụ, từ năm 2005 đã bắt đầu nghe người giảng kinh, từ trong cuộc sống từ từ mà trải nghiệm, mà thực hành, đến bây giờ đã tròn 10 năm rồi. Khi đó tôi mới hơn 30 tuổi, mười năm trôi qua rồi. Có rất nhiều người hỏi chúng tôi một vấn đề, những người học Phật các anh học theo ai? Phật Pháp chia làm nhiều môn phái như vậy, có Mật tông, có Thiền tông, các anh tu pháp môn nào? Chúng tôi là niệm “A Di Đà Phật”, gọi là Tịnh Độ tông, Tịnh Tông pháp môn. Thích Ca Mâu Ni Phật trong kinh giáo có nói với người đời: “Vào thời kỳ mạt pháp, Tịnh Độ thành tựu”. Đổi cách nói khác, vào thời đại hiện tại chỉ có chuyên niệm “A Di Đà Phật” thì học Phật mới có thể thành tựu. Mật tông, Thiền tông cao quá, căn tánh của người hiện nay cộng với mức độ ô nhiễm của thế đạo này đều không còn thích hợp nữa. Thời mạt pháp chín ngàn năm, Tịnh Độ thành tựu. Cho nên, chúng ta phải tìm đúng thầy.
Có rất nhiều người hỏi, học Phật, các anh rốt cuộc là muốn làm gì? Tóm lại một câu nói: Muốn liễu thoát sanh tử. Trong một đời này, chúng ta có thể vào lúc lâm chung, con người rốt cuộc đều phải cáo biệt trần thế này, bạn muốn đi về đâu? Chân tướng vũ trụ nhân sanh chính là lục đạo luân hồi. Tam thiện đạo là Thiên đạo, Tu la đạo, Nhân đạo; Tam ác đạo là Địa ngục đạo, Ngạ quỷ đạo, Súc sinh đạo. Thần thức con người rời khỏi thân thể thì sẽ luân chuyển trong lục đạo này, đời này tôi mang cái thân như vậy, nhưng đời sau, sau khi chết đi thì chưa chắc, đời trước cũng chưa chắc. Tôi có đồng nghiệp trong đài truyền hình, mấy cô dẫn chương trình đó tự mình cảm thấy bản thân rất đẹp, mấy cô hỏi tôi học Phật có gì tốt. Tôi bèn nói với các cô, các cô phải tìm hiểu chân tướng thì các cô sẽ biết cái tốt của học Phật. Bây giờ các cô cảm thấy mình rất đẹp, lại làm ở vị trí người dẫn chương trình cho đài trung ương, đời sau các cô có bảo đảm được không? Vậy nếu các cô đầu thai vào một nơi chiến tranh liên miên, hoặc là đầu thai làm con trai con gái của một kẻ trộm; rơi vào Súc sanh đạo, làm một chú chuột con trong một ổ chuột, các cô phải làm sao? Mấy cô ấy nghe rồi rất sợ hãi. Mấy cô ấy nói sao tôi lại có sự tỉnh giác như vậy? Đời người cần có vị thầy tốt.
Tôi làm ở đài truyền hình hơn mười năm, đài phát thanh, cũng là loại quan niệm của người hiện đại, ăn uống chơi bời, đem mấy thứ này trở thành nhân sinh quan của bản thân, truy tìm sự cạnh tranh, thống khổ. Cho nên học Phật mười năm này trôi qua, những người quen hay không quen tôi đều hỏi chúng tôi vấn đề này: Mười năm rồi, anh có thu hoạch gì không? Bọn họ có rất nhiều người còn nói tôi giống như là biến thành một người khác. Tôi nói vẫn chưa biến thành tốt hơn, vẫn còn rất kém, lại thêm 10 năm nữa nhất định tốt hơn 10 năm đầu tiên này. Làm sao mà đạt được? Đời người cần có vị thầy tốt.
Chúng ta đến thế giới này, cha mẹ cho chúng ta thân thể này, chúng ta cảm ân vô hạn. Dùng bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể báo đáp ân đức của cha mẹ. Ngược lại, bây giờ chúng ta xem những người trẻ tuổi bây giờ, tướng mạo đều rất tốt đẹp, nhưng lại không có trí huệ, toàn làm chuyện ngu ngốc: Tự sát, đánh lộn, thống khổ vô cùng, không có trí huệ. Học vị rất cao, không có trí huệ, chúng ta nhìn thấy quá nhiều rồi, cả trong và ngoài nước. Chúng tôi đều đang suy nghĩ một vấn đề, chính là cũng giống như trước đây khi chúng tôi đi làm ở đài truyền hình đã nhìn thấy, cho nên chúng tôi vô cùng may mắn vì không làm ở đó nữa, mà làm nghĩa công, học Phật hơn mười năm nay. Chúng tôi vẫn luôn suy ngẫm, tại sao xung quanh vẫn còn nhiều người đau khổ như vậy? Đau khổ của chúng tôi ít hơn họ quá nhiều, phiền não cũng vậy, căn nguyên là ở đâu? Uống nước nhớ nguồn. Chúng tôi đã nhớ tới câu nói này, chính là đời người cần có vị thầy tốt. Chúng tôi đạt được những gì, học Phật rốt cuộc có chỗ nào tốt? Chúng tôi muốn mượn cơ hội này, tiết mục này mà chia sẻ với mọi người, nếu không thì có rất nhiều người nói thần kinh chúng tôi có vấn đề. Họ xem rồi, họ hiểu được, họ biết được, tôi tin rằng không có ai không muốn học.
Học Phật là cao nhất, thấp hơn một chút là học Nho. Nho gia là nhập môn, sau đó là Đạo gia, rồi mới tới học Phật. Cho nên chúng tôi đặc biệt nhân cơ hội này báo cáo chia sẻ tâm đắc của chúng tôi với toàn thể mọi người trong thiên hạ. Tôi học được 10 năm, học được cái gì? Thầy của tôi danh vọng cao như vậy, Ngài ấy làm cái gì? Ngài ấy mang lại điều gì tốt cho tôi? Có điểm gì đáng để học tập tôi có thể kể ra không? Cho nên rất nhiều người tới hỏi chúng tôi, chúng tôi suy nghĩ cần phải làm một tiết mục “Đời người cần có vị thầy tốt”. Mọi người nghe xem học Phật, học văn hóa truyền thống có phải là mê tín hay không? Rốt cuộc có thể mang lại lợi ích thực tế gì? Những lợi ích thực tế này có tác dụng gì với xã hội hiện thực ngày nay? Chúng tôi vừa nghe thì thấy thật quá tốt rồi! Thế nên tôi thường giao lưu với họ ở bên dưới, họ nói, liệu có thể đem chúng công khai với mọi người, để mọi người cùng tới nghe? Thật tốt quá! Văn hóa truyền thống, Phật Pháp tốt như vậy, sư phụ Ngài giỏi như vậy. Cho nên tiết mục hôm nay của chúng tôi là tập đầu tiên.
Năm nay mọi người cũng đều nhìn thấy một tập ảnh, gọi là “Nhận Thức Lão Pháp Sư”, trong tập ảnh đó giảng vô cùng chi tiết, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cuốn sách, một cuốn tranh ảnh, người xem rất nhiều, lưu thông rất rộng, giới thiệu vô cùng đầy đủ. Vậy thì chúng tôi làm tiết mục này từ một góc độ khác, giống như báo cáo với mọi người bằng cách kể câu chuyện vậy, bạn tự mình nghe. Đây đều là những gì chúng tôi nghe thấy, cho nên gọi Ân Sư. Ân đức của sư phụ đối với loài người trên thế giới này thật quá lớn, cho nên chúng tôi mới đem chữ “ân’ này để ở phía trước, gọi là Ân Sư. “Thánh Đức”, đức hạnh của lão nhân gia, lãnh hội của chúng tôi thấy rằng chỉ có dùng chữ “Thánh” mới có thể biểu đạt được. Đức hạnh này không phải là đức hạnh của người bình thường, không phải quân tử, hiền nhân mà là Thánh nhân. Đây là lời thật. Mọi người từ từ nghe, bạn không nên gấp gáp phủ định. Ân Sư Thánh Đức, đức hạnh của Ngài. Chúng ta lại xem thử sách lịch sử, đối chiếu kinh điển, người đầy đủ đức hạnh Thánh Hiền trong lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa có thể đạt tới trình độ này, mọi người nghe thử xem, bạn đối chiếu lịch sử, bạn tự mình xem. Chúng ta một đời này gặp được một người thầy như vậy, người sắp 90 tuổi rồi, sang năm là 90 tuổi. Chúng ta phúc báo lớn biết bao! Vị trí của người trong Thích Nho Đạo, trong giáo dục Thánh Hiền trên toàn thế giới, tôi nghĩ mọi người đều có thể đưa ra phán đoán. Tiền đề là trước tiên chúng ta phải hiểu được, không những phải hiểu được Thánh Đức của Ngài, mà còn dùng kiến văn, những gì chúng ta nghe thấy nhìn thấy đều đem nguyên bản nói cho người khác. Bạn lại đối chiếu sách sử, bạn sẽ biết được Ngài là nhân vật như thế nào. Chúng ta có phước báo lớn biết bao, bạn có muốn theo Ngài học không? Đời người cần có vị thầy tốt.
Cha mẹ cho chúng ta thân mạng này, thân thể này là cha mẹ cho. Những người trẻ tuổi thân thể rất tốt, nhưng càng ngày càng ngu ngốc, càng ngày càng hồ đồ, toàn làm những chuyện ngu xuẩn, tai nạn không ngừng. Điều này cho thấy cái gì? Cho thấy cha mẹ không giải quyết được vấn đề. Ai có thể giải quyết? Chỉ có người thầy mới có thể giải quyết. Cho nên cha mẹ cho chúng ta thân mạng này, đây chỉ là mới bắt đầu, nếu như đời người không có vị thầy tốt thì có tác dụng gì chứ? Nếu như tôi không gặp được sự giảng dạy của sư phụ, tôi vẫn ở đài truyền hình tạo nghiệp, vẫn còn tham sân si mạn nghi, cạnh tranh, đấu tranh, cuối cùng đau khổ vô cùng. Cho nên, ân đức của sư phụ vượt qua cha mẹ. Người thầy tốt bạn đi đâu mà tìm? Bây giờ chúng ta gặp phải rồi, không biết là kiếp nào tu được phước báo lớn như vậy. Tổ tiên tích đức, chúng ta gặp được sư phụ người rồi. Thời cổ đại, mọi người đều biết, muốn có một cuộc đời hạnh phúc thì nhất định phải có vị thầy tốt. Vị thầy tốt có thể mang lại cho bạn cái gì? Gặp may mắn tránh tai họa, phía trước có hầm lửa, không để cho bạn rơi xuống đó. Trí tuệ này từ đâu tới? Thầy dạy cho bạn, chỉ điểm cho bạn, đây là cuộc đời. Cho tới lúc lâm chung chúng ta cũng không biết, sự việc sau khi qua đời đều không biết nữa. Cho nên nói Phật - Bồ Tát dạy bạn đều ở trong kinh Phật, “Đại Tạng Kinh”. Lão sư như vậy bạn có cần không? Con người không phải chỉ sống một đời, điều này trong cuộc đời chúng ta đang sống đều có thể chứng minh. Phật pháp không thể chứng minh thì không phải trở thành mê tín sao? Cho nên từ cổ chí kim, không ai mà không tán thán người thầy tốt.
Bạn xem, Khổng Lão Phu Tử vạn thế sư biểu, nhiều đời Đế Vương tôn kính Ngài là “Khổng Thánh Nhân”. Đệ tử của Ngài có ba ngàn, có bảy mươi hai hiền nhân đi theo Ngài. Trong đó môn sinh mà Ngài đắc ý nhất, là truyền nhân thực sự của Ngài là Nhan Hồi. Nhan Hồi đã tán thán thầy của mình như thế nào? Bạn xem trong “Luận Ngữ” có giảng: “Nhan Uyên vị nhiên thán viết”. Cảm khái thật, Khổng Lão Phu Tử - thầy của bản thân là người như thế nào? “Ngưỡng chi di cao, toàn chi di kiên”. Là nghĩa gì vậy? Càng nhìn lên trên thì thấy Ngài càng cao, hình như không nhìn thấy đỉnh. Bạn càng nghiên cứu học vấn này của Ngài, học vấn mà thầy dạy cho bạn thì càng vững chắc, không có chỗ tận cùng. “Chiêm chi tại tiền, hồ yên tại hậu”. Hình như khắp nơi đều là sự dạy bảo của thầy, khắp nơi đều có hình bóng của thầy, không nơi nào không có, Ngài ấy giống như sống vậy. “Phu tử tuân tuân nhiên, thiện dụ nhân, bác ngã dĩ văn, ước ngã dĩ lễ, dục bãi bất năng, ký kiệt ngô tài, như hữu sở lập trác nhĩ”. Đối với ta dạy bảo dẫn dắt từng bước một, khiến cho ta từ văn đến lễ, từ học vấn đến tu thân đều muốn ngừng lại cũng không thể, cho dù là khiến cho toàn bộ tài năng của ta đều dùng hết rồi. “Như hữu sở lập trác nhĩ”, thầy của ta hình như đang ở phía trước đợi ta, căn bản không thể theo kịp. “Tuy dục tòng chi”, ta vô cùng muốn đi theo Ngài ấy. “Mạc do dã dĩ”, cảm giác hình như không có lối nào, không biết làm thế nào mới có thể đuổi theo thầy. Thật sự, lời này cũng chỉ có Nhan Hồi mới có thể nói ra được, Nhan Hồi có thể giảng ra được, đây chính là Khổng Tử thật sự. Học sinh của Ngài ấy nhiều như vậy, có thể lãnh hội được điều này quá ít rồi.
Chúng ta lại xem sư phụ Ngài, dưới thiên hạ này người đi theo Ngài học tập kinh giáo, học Nho Thích Đạo trong thời gian dài, cảm nhận của mọi người không hề kém Nhan Hồi, mỗi một người đều cảm nhận rất nhiều. Cảm nhận của mỗi người không giống nhau. Bản thân tôi học cũng không ra làm sao, thật hổ thẹn, nhưng mà tôi nguyện mượn cơ hội này chia sẻ với đại chúng, tôi cũng đặc biệt kêu gọi những đệ tử Phật trong thiên hạ này, đặc biệt là các đệ tử Phật đang theo sư phụ người học tập, mọi người đều tới giảng và chia sẻ thử, chúng ta theo thầy học được cái gì, thầy từ bi ở chỗ nào, vĩ đại ở chỗ nào? Bạn đều nói ra đi, để người trên thế gian này được lợi ích. “Thầy giáo của bạn tốt như vậy, tôi cũng muốn học, bởi vì tôi cũng muốn có được lợi ích này”. Tất cả chúng ta đều nói, Thánh giáo, Thánh nhân thật sự có thể trở nên hưng thịnh. Đây cũng là ước nguyện ban đầu mà chúng tôi làm tiết mục này, luôn hi vọng có thể khiến càng nhiều người được lợi ích, bởi vì chúng tôi được lợi ích rồi, thật quá tốt!
Bạn có người thầy tốt chưa? Chúng tôi trịnh trọng giới thiệu với bạn, chúng tôi tin rằng mọi người bắt đầu xem từ tiết mục tiếp theo, bạn có thể lãnh hội được đời người thật sự cần có vị thầy tốt, gặp được một người thầy tốt là bạn thật sự tu tám kiếp, là đại phước báo tu được trong nhiều đời, bạn thật sự có phước báo đó. Từ buổi sau chúng tôi từ từ chia sẻ với mọi người, tập đầu tiên này chỉ có mười mấy phút, cũng giống như từng câu chuyện nhỏ, có hình ảnh, có thuyết minh. Chúng tôi luôn hi vọng có thể khiến càng nhiều người được lợi ích, như vậy thì nhà nhà thái bình, người người hạnh phúc, đó chính là tâm nguyện của chúng tôi. Chúng tôi cảm ân sự dạy bảo của Phật Đà, cảm ân sự dạy dỗ của sư phụ Ngài. Được rồi, cảm ơn mọi người.
Tập 2. Mặt thứ nhất: Không Thể Nghĩ Bàn
Các vị khán giả!
Xin chào mọi người. Hoan nghênh mọi người tiếp tục đón xem. Đây là tập đầu tiên “Đời người cần có vị thầy tốt”. Tiêu đề phụ gọi là gì? Ân sư chính là sư phụ, chúng ta tôn kính gọi Ngài là Ân sư, ân đức của Ngài đối với chúng ta quá lớn, không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt. Ân sư thánh đức, đức hạnh của Ngài, chúng ta xem sách lịch sử, xem kinh điển, thật sự là đức hạnh mà Thánh nhân mới có, “Ân Sư Thánh Đức Kiến Văn Lục”. Chúng tôi không ngại sự nông cạn của bản thân, chúng tôi học không tốt, rất hổ thẹn, nhưng mà luôn nghĩ đem những điều lợi ích có được nhân cơ hội này chia sẻ với mọi người. Mọi người đều hỏi, anh học thời gian dài như vậy rồi có gì tốt chứ? Ân sư có gì đáng để học tập? Có lợi ích thực sự gì không? Nói nghe thử xem, mọi người trong lúc trà dư tửu hậu cùng nhau chia sẻ thôi. Hôm nay là tập đầu tiên, học Phật được mười năm cũng có chút lãnh hội.
Đầu tiên, tôi nhớ tới cuối năm 2005, khi đó chúng tôi đang làm “Tiểu viện Sơn Tây”. Tôi là người từ đài truyền hình ra, biết biên kịch đạo diễn, biết quay phim. Tôi nói đồ tốt như vậy nhất định phải làm. Khi đó tôi chưa từng gặp qua sư phụ, chỉ xem đĩa. Tiết mục đó làm ra tới Tết Tây năm 2006, khi đó ở Bắc Kinh có rất nhiều người xem đĩa này. Khi đó có hai người, một người là con gái của nguyên soái Diệp Kiếm Anh, chúng tôi gọi là Hội trưởng Lăng Tử; còn có một vị là Trần Hiểu Húc, chính là người diễn vai Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Hai vị này đều đem đĩa “Tiểu viện Sơn Tây” đưa cho sư phụ xem. Khi đó hình như sư phụ ở nước ngoài, cứ thế mà kết nên duyên phận này. Tôi không ngờ được là đời này có thể gặp được sư phụ, không có ước mong xa vời này. Sau đó vào tháng 4 năm 2006 tổ chức diễn đàn Phật giáo thế giới, tôi nhớ rất rõ khi đó chủ tịch Tập còn là Bí thư tỉnh Triết Giang, rất giỏi giang, lên bục còn đọc diễn văn. Hội Phật giáo Trung Quốc, cục tôn giáo quốc gia mời các vị cao tăng đại đức trong ngoài nước về tham dự, trong đó cũng có sư phụ, cùng nhau tới Hàng Châu tổ chức. Chúng tôi cùng với Hiểu Húc và chồng cô ấy, còn có rất nhiều người nữa, cùng nhau đến nơi đó để gặp sư phụ. Đó là lần đầu tiên tôi gặp sư phụ. Trước đây có hơn một năm luôn nghe sư phụ giảng kinh, chưa gặp qua ngoài đời, đó là lần đầu tiên. Khi đó ở trong một căn phòng lớn của một vị cư sĩ, có rất nhiều người tới. Lần đầu tiên tôi gặp sư phụ, cảm giác của tôi đích thực là không giống người khác. Bởi vì gặp sư phụ tôi cũng phải chọn một món quà, chọn cái gì đây? Khi đó ở Hàng Châu, tôi đến xưởng in Tây Linh, xưởng nổi tiếng nhất ở bên cạnh Tây Hồ, tôi chọn một cuốn chữ mẫu “Đa Cảnh Lâu Thi Sách” của Mễ Phất. Hôm nay tôi đặc biệt tìm cuốn chữ mẫu này ra, năm đó chính là cuốn này. Tôi rất thích chữ của ông ấy, tôi muốn đem cái này làm quà cúng dường cho sư phụ. Mọi người nhìn chữ của ông ấy đi, đích thực là rất đẹp, tôi rất thích nên đã đem cái này cúng dường cho sư phụ. Lúc đó khi bước vào phòng ấn tượng của tôi rất sâu sắc, cuốn chữ mẫu này được đặt ở trên bàn, khi đó sư phụ đi tới, chúng tôi ở bên này cứ đợi như vậy, đứng thẳng, đứng rất cung kính. Cái này thì để trên bàn, sư phụ còn cách tôi khoảng bốn năm bước chân. Cuốn chữ mẫu này thì đặt ở đó, sư phụ sau khi nhìn thấy thì nói một câu: “Mễ Nam Cung”. Mễ Nam Cung? Khi đó tôi chưa đưa cho sư phụ xem sư phụ đã nhìn thấy rồi. Trong lòng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi nói, Mễ Nam Cung này là ai? Sau đó tôi lại mua một cuốn chữ mẫu bên trên có giới thiệu, Mễ Phất là người thời Tống, ông ấy có rất nhiều danh hiệu, thực sự là có một danh hiệu là Mễ Nam Cung. Việc này chúng tôi đều không biết. Sư phụ chỉ nhìn bằng mắt, Mễ Nam Cung, nói thực là nhìn từ xa bạn không thể nào nhìn ra đó là chữ mẫu, bạn không biết được đó là cái gì, vậy mà Ngài nhìn một cái là nói Mễ Nam Cung. Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện, vẫn chưa nói lời nào với sư phụ.
Điều này đối với tôi lúc đó rung động không nhỏ, Ngài làm sao mà biết được?
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Sư phụ: Mễ Nam Cung à, Mễ Nam Cung à. Xá chào là được rồi, mời ngồi, mời ngồi.
Sau đó mọi người có thể xem băng ghi hình, tôi cung kính trước mặt sư phụ nói đây là quà tôi cúng dường Ngài, một cuốn chữ mẫu.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Thầy giáo Trần: tôi dập đầu trước sư phụ.
Sư phụ: không cần lễ bái, xá chào là được.
Thầy giáo Trần: Một lạy thôi.
Sư phụ: Một lạy, được rồi, mời ngồi mời ngồi.
Thầy giáo Trần: Đây là món quà con tặng người, trong đó còn có một bức thư.
Sư phụ: Hiếu Húc, tụi con, Đại Huệ, lần đầu tiên, ngồi bên này đi.
Cư sĩ Trần Hiếu Húc: Sư phụ nói anh ngồi đó.
Sư phụ làm sao mà biết được? Trước đó thật sự là chỉ nhìn một cái từ xa, nhưng khi Ngài nói thì chúng tôi đều không biết, cái này làm cho tôi động tâm. Đợi đến khi sư phụ ngồi đó, bởi vì khách đến rất nhiều, tôi bèn quan sát sư phụ. Khi đó máy quay vẫn chưa phải là rõ nét lắm, nhưng mà cũng có thể đại khái nhìn thấy. Hôm nay mọi người xem xem, đây là băng ghi hình của mười năm trước, năm đó sư phụ Ngài đã bước vào tuổi tám mươi rồi. Một người tám mươi tuổi ngồi trước mặt chúng tôi, bạn xem làn da trắng hồng hào, vừa mới ăn cơm xong, trắng hồng hào, rất mỏng, thật là giống như không cách nào dùng ngôn từ để hình dung, cũng không có nếp nhăn, tinh thần vô cùng tốt, đôi mắt rất đen, tròng mắt đen, chuyện trò vui vẻ. Nói thực lòng, một người lớn tuổi như vậy, chúng ta không quan tâm xuất gia hay tại gia, ngồi ở trước mặt người bình thường đều ngây ra. Tại sao lại ngây người ra chứ? Tôi gặp phải một người lớn tuổi như thế nào vậy, cao nhân nào vậy? Sao lại nói Ngài ấy cao? Tinh thần không giống người bình thường. Bạn nên nói siêu phàm thoát tục đi, Ngài ấy lại hòa ái dễ gần, nói chuyện rất vui vẻ với bạn. Lại nhìn vào khí sắc của Ngài, da dẻ trên người giống như da em bé, tôi chưa từng gặp qua ai như vậy. Chúng tôi rất nhiều năm về sau có cơ hội tiếp xúc với sư phụ, ở bên cạnh quan sát sư phụ, luôn không có gì thay đổi. Chính điểm này mà tiết mục của chúng tôi gọi là “đời người cần có vị thầy tốt”, chúng tôi bèn có lãnh hội. Lãnh hội gì? Chúng tôi sẽ tìm thầy chứ? Lúc đầu tôi hoàn toàn bị nhiếp phục bởi những cảnh tượng này, Phật giáo gọi là năng lực nhiếp người, lực nhiếp thọ, bạn không phục không được. Tôi ở đài truyền hình trên thì lãnh đạo quốc gia, dưới thì tội phạm tử hình, hạng người nào tôi cũng đều phỏng vấn qua, đều gặp mặt qua, khắp trời nam đất bắc tôi chưa từng gặp qua người nào giống Ngài. Đây là lời thật. Tôi không phải là mê tín, người bình thường không thể nào khiến tôi tâm phục khẩu phục, bởi vì tôi gặp qua quá nhiều rồi. Đây là lời thật. Mọi người xem ở trong băng ghi hình, khi đó tôi mặc một bộ đồ trắng ngồi đối diện sư phụ, mọi người xem, khi đó tôi vẫn còn là bộ dáng của một thanh niên xã hội, khoảng ba mươi tuổi. Nhưng đích thực là tướng mạo của sư phụ, lực chấn nhiếp, lực nhiếp thọ đó khiến tôi tâm phục khẩu phục.
Vậy thì vấn đề thứ hai xuất hiện rồi, vấn đề gì vậy? Tại sao sư phụ lại có tướng mạo tốt như vậy, trên thế gian này rất hiếm gặp. Thế nên nói đời người cần có vị thầy tốt, bạn muốn tìm được một người thầy tốt thực sự thì trước tiên bạn phải bội phục người đó. Bội phục cái gì? Nói văn ông ấy viết rất cao, viết cao siêu cũng vô dụng, bởi vì chúng ta nhìn thấy quá nhiều rồi, bao gồm cả những người không còn trên đời này, bản thân họ nên làm sao sanh làm sao tử, nên làm sao đau khổ, nên làm sao hồ đồ, cũng vậy thôi, viết hay như vậy cũng vô dụng. Sự việc như vậy bây giờ quá nhiều, học văn hóa truyền thống, bao gồm cả những vị Nho gia thời hiện đại, bây giờ quá nhiều rồi. Quá nhiều thì chúng ta làm sao phân biệt được thầy tốt? Phải nhìn trước, đây là lời khuyên mà chúng tôi đưa ra cho mọi người. Chúng tôi đi theo sư phụ bao nhiêu năm như vậy, đầu tiên chính là chúng tôi quan sát, mở to hai mắt ra chúng tôi quan sát. Thế nên nói mọi người không có cơ hội tự mình qua sát sư phụ thì có thể xem qua ti vi, bạn xem người như Ngài trên thế gian này có mấy người, dù sao chúng tôi chỉ gặp được một vị như Ngài. Bạn nói xem trong này có gì hiếm lạ chứ? Bạn có thể tìm được một vị như vậy không? Đây chẳng qua là chúng ta chỉ mới nói tới tướng mạo da dẻ thôi, một người già tám mươi tuổi, khó ở chỗ nào? Khó ở chỗ Ngài làm được. Phật pháp tốt, có thể mang lại sự khỏe mạnh cho con người. Bạn khỏe mạnh không? Khí sắc của bạn ra sao? Da dẻ bạn thế nào? Máu huyết của bạn thế nào?
Sư phụ hình như đã đi kiểm tra sức khỏe ở Úc châu. Bác sỹ khám cho Ngài là người Ấn Độ, là một bác sỹ lớn tuổi, chẩn đoán cho sư phụ khoảng năm phút thì không khám nữa mà ngồi nói chuyện. Tại sao vậy? Nói máu huyết của Ngài giống với máu huyết của người ba mươi tuổi, rất mát mẻ, trong sạch, tốt như vậy đó, còn trẻ hơn là máu huyết của chúng tôi. Chúng tôi là hơn bốn mươi tuổi. Máu huyết của một người hơn tám mươi tuổi lại có được chất lượng như vậy, Ngài ấy làm sao làm được vậy? Cái này khi đó cho tôi tín tâm rất lớn, bởi vì tôi nhìn thấy rồi, sư phụ của tôi là như vậy, tôi nhìn thấy rồi. Ngài ấy không viết trong sách, không giảng trong buổi học, hay là giảng trong phòng thu, không phải giảng thao thao bất tuyệt nhưng khi ra khỏi cửa thì uống một đống thuốc. Cái này là tôi nhìn thấy, Ngài ấy tốt ở điểm nào? Nhìn thầy của bạn đi. Bởi vì chúng tôi nhiều năm làm ký giả luôn lưu tâm quan sát người khác, dụng tâm của chúng tôi đều khá tỉ mỉ. Ngày hôm đó tôi nhớ là buổi chiều ăn cơm, tới tối khi đến được chỗ sư phụ đã là khoảng tám giờ hơn rồi, thực ra đều rất đói, chúng tôi đều chưa ăn cơm. Sư phụ hỏi chúng tôi, hỏi Hiểu Húc nói tụi con ăn chưa. Hiểu Húc nói tụi con ăn rồi, tụi con đều không đói, thực tế là chúng tôi đều rất đói.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Cư sĩ: Đây là một người nổi tiếng
Sư phụ: Mời ngồi, mời ngồi. Đã ăn cơm chưa?
Cư sĩ Trần Hiểu Húc: Dạ ăn rồi.
Cư sĩ: Đây đều là diễn viên nổi tiếng, mọi người cùng nhau tới.
Những năm sau này tôi đều có một lãnh hội, sư phụ Ngài đối với mọi người đều rất cung kính khiêm tốn, nhưng sẽ không cố hết sức để hàn huyên với tất cả mọi người. Nhưng ngày hôm đó là khác, chúng tôi nói ăn rồi, kết quả là sư phụ nhìn chúng tôi nói: “Mọi người thật là đã ăn rồi?”, giống như Ngài biết chúng tôi rất đói, còn chưa ăn tối, mà sư phụ còn nói một câu, ở đây có rau dại ăn rất ngon, đợt chút thầy dắt tụi con đi ăn. Bạn xem, nhất định phải bắt đi ăn. Sự từ bi của chư Phật Bồ Tát thể hiện ở đâu? Giống như cha mẹ đối với con cái. Các bạn tới bái kiến nhưng không thể để bạn đói bụng, giống như cha mẹ vậy, phải ăn cơm trước đã. Ngài ăn cùng các bạn, không ăn không được. Bạn xem, nói rõ Ngài không những biết chúng tôi chưa ăn, rất đói, mà còn từ bi như vậy, giống như cha mẹ đối với con cái. Khi đó tôi cứ ngây người ra ở đó, cảm thấy thật sự là sao Ngài lại có thể biết được? Sau đó họ đem bánh bao rau dại tới, vợ chồng Hiểu Húc, Hách Đồng, chúng tôi ở đó ăn. Tôi ngồi giữa hai vợ chồng cô ấy, chúng tôi là bạn tốt, chúng tôi cùng nhau ăn. Mấy năm sau tôi mới từ từ lãnh hội được đó là chuyện gì? Trong lời nói chuyện không cảm thấy có gì đặc biệt, chúng tôi đối với sư phụ, đối với những vị tới học tập đều vô cùng lưu tâm, tỉ mỉ. Sư phụ giảng kinh thường nói chư Phật - Bồ Tát không dùng thần thông độ người, trong kinh Phật giảng người người đều có năng lực này. Năng lực gì vậy? Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Trí Thông, trong lòng bạn nghĩ gì đều biết. Túc mạng thông, đời quá khứ, đời vị lai đều biết; Thần Túc Thông, năm loại thần thông này lại thêm Lậu Tận Thông, Phật nói với chúng ta ai ai cũng đều có, chỉ cần bạn học theo thì tự nhiên sẽ khôi phục lại. Nhưng mà chư Phật - Bồ Tát dạy người không dùng những phương pháp đó, không để bạn nhìn ra được, các Ngài cũng dùng. Bạn nói xem thật sự là từ xa, bạn nói xem cuốn sách đặt ở đó như vậy, một vị tám mươi tuổi, mở miệng là nói Mễ Nam Cung, cái này tôi nghĩ không thông. Sư phụ nói đừng nghĩ nữa, nghĩ ngợi lung tung. Thế nên chúng tôi cũng không dám nói cái này là thần thông, nhưng mà đích thực là Thích Ca Mâu Ni Phật trong Kinh giáo có nói tới sự thù thắng của Phật pháp, chúng tôi hình như cũng có chút gì đó cảm nhận, tôi không dám nói phải, mà cũng không dám nói không phải. Thế nên chia sẻ với mọi người, chúng ta không nên chấp trước mấy cái này. Tổng kết lại một câu, chúng ta phải tìm thầy, người thầy này trước tiên phải chứng đắc. Tín - giải - hành - chứng, sư phụ Ngài đạt được rồi. Ngài dạy bạn khiêm tốn, Ngài có khiêm tốn không? Ngài dạy bạn nhẫn nhục, Ngài có nhẫn nhục không? Ngài dạy bạn xả mình vì người, Ngài có xả mình vì người không? Từ chỗ này mà chọn, mà phân biệt ai làm thầy của bạn. Đời người nếu chọn nhầm thầy giáo rồi thì phiền phức. Từ xưa tới nay, tà sư thuyết pháp quá nhiều, đến thời mạt pháp Phật nói nhiều như cát sông Hằng, nhiều như cát vậy đó, chúng ta thật sự phải cảnh giác cao độ, tỉ mỉ mà quan sát người thầy mà mình công nhận rốt cuộc có đức hạnh hay không? Vị đó bản thân có chứng đắc hay không, có đạt được hay không. Bạn thật sự gặp được người thầy đã chứng đắc, đã đạt được rồi, chúc mừng bạn, bạn có đại phước báu. Ngược lại, nếu như thầy của bạn, bạn theo thầy học Phật, thầy nói với bạn “Ta có thần thông này, ta có thần thông kia”, bạn tốt nhất rời xa người đó. Sư phụ giảng kinh thường nói, ma, ma vương ngoại đạo cũng có thể dùng thần thông để giao lưu với con người, làm thầy của con người; Phật không dùng những thứ này, biết cũng không nói, những Đại Đức từ xưa đến nay cũng đều như vậy. Bạn lãnh hội được sẽ tăng trưởng tín tâm của bạn, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, tự mình lại suy nghĩ lung tung suy đoán bậy bạ. Thế nên nói chúng ta phải từ từ dụng tâm để lãnh hội sự từ bi của chư Phật - Bồ Tát. Người bây giờ rất khó độ! Dùng thần thông thì họ chấp ma, không dùng thần thông thì họ không tin, anh có gì tài giỏi chứ. Thế nên bạn xem da dẻ của sư phụ, màu sắc da dẻ, thật sự là một tầng da mỏng, máu huyết thì giống như máu huyết của người ba mươi tuổi, mát mẻ, trong sạch, bạn nói xem đó có phải là thần thông không? Chúng ta hiểu ra một điều. Bạn làm được thì người ta nói bạn là thần tiên, có phải thần thông không? Không phải, người người đều có sẵn, không phải thần. Thế nên nói người người đều muốn khỏe mạnh, đều muốn cha mẹ có thể khỏe mạnh như vậy, chúng ta phải làm sao mới được vậy? Thế nên Ngài có thể làm thầy của bạn, Ngài đạt được rồi. Chúng tôi theo Ngài học, học tới bây giờ cũng đã mười năm rồi, thế nên bọn họ nhìn thấy tôi cũng nói tôi không còn giống với tôi khi còn làm ở đài truyền hình nữa, từ lời tôi nói cho đến cử chỉ của tôi cho đến giá trị quan, cách nghĩ đếu hoàn toàn không giống nữa.
Tôi nói tôi học tập còn kém lắm, đến bề ngoài còn chưa học xong, tôi còn phải tiếp tục nỗ lực, những năm còn lại của cuộc đời tôi phải đi theo sư phụ, tôi cũng hi vọng có thể khỏe mạnh giống vậy. Đây là cách nghĩ thật sự của tôi. Học Phật thì bạn phải đạt được, bạn thao thao bất tuyệt giảng bài, bạn tham gia pháp hội cũng tốt, cuối cùng nhìn bạn xanh xao ốm yếu, phải chết thế nào thì chết thế ấy, phải bệnh thế nào thì bệnh thế ấy, vậy thì bạn học theo Ngài làm gì? Những gì của thầy mình bạn không đạt được, vậy thì không phải là học trò tốt. Thế nên chúng ta thật sự tìm được một người thầy tốt thì tuyệt đối không thể thối tâm, chúng tôi gặp được sự phụ rồi, thế nên chúng tôi miệng thì thường nói thật đó, không phải là lời khách sao, lời nịnh bợ, thật sự là luôn nghĩ tới cảm ân sư phụ, tôi nếu như không gặp được sư phụ thì tôi có thể có sự thay đổi này sao? Tôi có thể có được chỗ tốt sao? Thế nên tiết mục này chúng tôi hi vọng mọi người thường xem, thật đó, đời người cần có vị thầy tốt.
Tập tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục chia sẻ với mọi người.
Tập 3. Bất Lộ Thanh Sắc Độ Bệnh Nhân
Các vị khán giả! Xin chào mọi người. Hoan nghênh mọi người tiếp tục đón xem tiết mục “Đời người cần có vị thầy tốt”. Tiết mục trước chúng tôi đã chia sẻ với mọi người về đức tướng, pháp tướng của sư phụ, vừa trang nghiêm vừa đẹp đẽ. Người lớn tuổi nào cũng muốn sống tới tám mươi, sống tới tám mươi có thể được như sư phụ không? Đều nói văn hóa truyền thống Nho Thích Đạo, nói học Phật tốt, tốt thì bạn cho chúng tôi xem đi. Sư phụ đã cho chúng ta thấy rồi đó, thật tốt? Bạn xem từ lần gặp mặt đầu tiên ở Hàng Châu cho tới về sau, đến bây giờ là mười năm rồi, sư phụ khiến tôi cảm giác mỗi một năm càng tốt hơn. Tại sao lại nói như vậy? Không phải mỗi một năm càng lớn tuổi hơn sao? Mỗi một năm càng lớn tuổi hơn, nhưng mà tinh thần khí sắc tướng mạo không thay đổi. Con người càng lớn tuổi thì tướng mạo càng suy, nhưng Ngài không thay đổi, vậy không phải càng ngày càng tốt thì là gì? Tuổi tác của Ngài càng lớn, không thay đổi, đó là thật. Hơn nữa, chúng ta lãnh hội được trong những tình huống khác nhau thì sư phụ có những năng lực khác nhau. Có khi nói chuyện với chúng tôi thật sự là thần thái đó, thanh âm của một người lớn tuổi, có khi đang giảng kinh bạn nói Ngài hơn 100 tuổi cũng có người tin; lại có khi bạn xem người ta tới chúc tết Ngài, ống tay áo của Ngài vừa chuyển một cái là bước đi nhanh nhẹn làm cho mấy người trẻ tuổi phía sau không theo kịp, giống như ba bốn mươi tuổi vậy, giống người trung niên, bạn làm sao giải thích? Chúng tôi nhớ tới năm câu Phật pháp mà Lục Tổ Huệ Năng Đại sư giảng, khái quát lại trong năm câu: “Hà kỳ tự tánh, bổn tự cụ túc”. Hà kì tự tánh, đổi câu nói khác tự là năng lực. Phật tánh của một người chỉ cần hồi phục rồi thì cái gì cũng đầy đủ, gọi là bổn tự cụ túc. Đầy đủ, tám mươi tuổi, một trăm hai mươi tuổi, một trăm ba mươi tuổi đầy đủ, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi cũng đầy đủ. Vậy bây giờ bạn bảy mươi tuổi, bạn sáu mươi tuổi, khi ba bốn mươi tuổi năng lực có đầy đủ không? Không có. Thế nên chúng tôi có khi phải ở bên cạnh quan sát sư phụ. Bác sĩ đó nói kiểm tra ra rồi, nói máu huyết của người hơn tám mươi tuổi giống như người ba mươi tuổi, bạn làm sao giải thích? Bổn tự cụ túc. Hơn nữa, sư phụ nói với chúng ta theo sự tăng trưởng của tu hành thì còn có thể càng ngày càng hạ thấp xuống, bạn nói ba mươi tuổi, hai mươi tuổi cũng có thể hạ xuống. Thế nên trong cửa Phật, sư phụ giảng có một một công phu gọi là Hạnh Hài Nhi, Bồ Tát dùng cái này làm công khóa. Đứa bé khi mới ra đời là khỏe mạnh nhất, con người có trạng thái khỏe mạnh nhất khi còn là một đứa trẻ mới sanh, có thể duy trì tới một trăm tuổi, một trăm hai mươi tuổi. Nói không được, chúng ta đem kinh Phật này đọc một lần, đọc một lần làm không được, nó là nó, tôi là tôi, không phải là vô ích sao?
Đời người cần có vị thầy tốt, tập trước đã nói thẳng với mọi người rồi, tiêu chuẩn tìm người thầy tốt bạn xem thử người đó có thể làm được không. Trong kinh điển có ghi, trong Tứ Thư Ngũ Kinh có ghi, trong kinh Phật có ghi, dạy người làm sao? Ví dụ, bạn xem Bồ Tát Lục Độ, đầu tiên là bố thí, thầy của bạn bố thí chưa? Nhẫn nhục, thầy bạn nhẫn nhục chưa? Tinh tấn, thầy bạn tinh tấn không? Bát nhã, thầy bạn có trí huệ không? Đây là một tiêu chuẩn rất quan trọng. Nho gia cũng vậy, họ dạy Để Tử Quy, những gì dạy trong Đệ Tử Quy họ làm được không? Câu đầu tiên “Phụ mẫu hô, ứng vật hoãn”. Chúng tôi trong lúc dạy học thường báo cáo với mọi người, cái gì gọi là “Ứng vật hoãn”? Cái gì gọi là “Phụ mẫu hô”? Chữ “ứng” này nghĩ là gì? Hồi ứng là lục căn, cái này quá cao rồi. Lục căn: nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý đều có thể đáp lại sự kêu gọi của cha mẹ, đó gọi là “Phụ mẫu hô, ứng vật hoãn”. Ai có thể làm được? Không những có thể giảng, lục căn của họ có thể đạt tới trình độ này. Sư phụ thường giảng “Có thể nói, có thể làm là pháp bảo trị quốc”. Họ làm được rồi, họ đạt được rồi. Nho gia nói “phải học rộng, phải học hỏi tỉ mỉ, phải suy nghĩ cẩn thận, phải phân biệt rõ ràng”. Đây đều là ở phía trước, vì để cầu học, cái sau cùng là phải thực hành thực sự. Cái này không có thì mấy cái phía trước chỉ là học uổng công. Tìm thầy thì phải nhìn vào mấy điểm trên này.
Nếu họ còn tham tài, tham sắc, tham danh, tham lợi, ngũ dục lục trần không cái nào thiếu, tự tư tự lợi, danh văn lợi dưỡng, bạn không thể nhận người đó làm thầy, phải nhanh chóng thay người khác, không được kết oán, mà tìm nơi tốt hơn. Như vậy rất tốt, là hành động sáng suốt, không thể để tà sư ảnh hưởng mọi người, tội đó vô cùng nặng. Chúng ta gặp được minh sư, chánh sư, chánh pháp, chúng ta tại sao phải học theo?
Có người sẽ nói: “Tôi không muốn học Phật, tôi không có hứng thú”, vậy thì bạn đối với khỏe mạnh có hứng thú không? Đúng vậy đó, bạn có hứng thú với sự khỏe mạnh không? Ai mà không hứng thú! Thế nên, có người đối với niệm A Di Đà Phật họ không hiểu. Phật là cái gì? Sư phụ giảng kinh nói với chúng ta, Phật nói “Quy y Phật lưỡng túc tôn”. Cái gì là lưỡng túc? Thứ nhất là phước báo, thứ hai là trí huệ, túc tức là đầy đủ viên mãn. Học theo Phật, phước báo và trí huệ có thể khiến cho bạn được viên mãn, cái đó gọi là quy y thực sự. Bạn chưa viên mãn tức là quy y chưa đủ. Phật làm được rồi, Thánh nhân thế gian làm được rồi. Thế nên chúng ta tam quy y, cầm lấy giấy chứng nhận quy y không phải là giả sao? Bản thân vẫn còn tham sân si mạn nghi, tự tư tự lợi, danh văn lợi dưỡng, đó là giả, không có chút tác dụng nào. Thế nên nói chúng ta thường theo Phật học, cách học như thế nào vậy? Nhất định phải biết là “phải làm được”. Thầy là phải dạy như vậy, cho nên chúng ta bây giờ khuyên người học Phật, chúng ta không biết khuyên. Phật là gì? Phước báo, trí huệ viên mãn, bạn có muốn không? Muốn, vậy thực ra đó là học Phật. Mục đích của học Phật chính là vì có được hạnh phúc, bình an, trí huệ mỹ mãn, không ngu ngốc, không hồ đồ, không làm chuyện khờ dại. Cái này ai mà không muốn, ai mà không thích! Thế nên đời người cần có vị thầy tốt. Chúng ta theo thầy tốt thì có thể đạt được điều gì? Phước báo viên mãn, trí huệ viên mãn. Vậy bạn nói xem, vẫn chưa đạt được thì vẫn phải học, theo thầy mà học, tóm lại là phát triển từng chút một. Thầy đi ở phía trước, chúng ta theo ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng. Thế nên, con người không được rời xa người thầy tốt của mình.
Chúng tôi phải đem những hình ảnh của sư phụ phát cho mọi người, mọi người chúng ta sẽ có tín tâm. Nói đi thì phải nói lại, tháng 4 năm 2006, lần đầu tiên chúng tôi gặp được sư phụ, mọi người vui vẻ đoàn tụ, người rất đông. Tôi được vợ chồng Hiếu Húc đưa tới, chúng tôi là bạn tốt của nhau. Hiểu Húc, chúng tôi vô cùng hoài niệm cô ấy, cô ấy là một người rất tốt, vợ chồng cô ấy đều là nhà từ thiện, là người rất tốt, nói thực là vô cùng kiền thành, vô cùng hiếm thấy. Nhưng điều không may mắn là gì? Sau đó chúng tôi mới biết được, khi đó Hiểu Húc đã bị ung thư vú, cô ấy không nói cho chúng tôi biết, ai cũng không biết, đi kiểm tra sức khỏe rồi. Chúng tôi không biết, đi theo cô ấy thấy cô ấy rất vui vẻ, nhưng khi đó khám sức khỏe đã có kết quả rồi. Sau đó xem băng ghi hình ngày đó chúng tôi mới hiểu ra một chuyện, Sư phụ nhân cơ hội đó nói với Hiếu Húc ung thư không đáng sợ, tốt nhất là không nên hóa trị, mượn lời của người khác nói cái gì mà người nào đó rất giác ngộ, họ không dùng thuốc Tây gì hết, không cần hóa trị, họ tín tâm kiên định, nghe ung thư rất nhiều người bị dọa sợ, thực ra không hề đáng sợ. Chúng tôi khi đó nghe như vậy, ngồi ở một bên cũng không hiểu là ý gì. Vậy sư phụ tại sao lại khuyên cô ấy mấy lần như vậy? Tôi nhớ khi đó Hiểu Húc còn nói một câu, chỉ cần tín tâm kiên định thì có thể trị khỏi, thực ra cô ấy đã ngầm hiểu trong lòng rồi, biết sư phụ đang cứu cô ấy. Chúng tôi không biết, chúng tôi đều không biết bệnh tình của cô ấy.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Sư phụ: Anh ấy nói ung thư không phải không có nhân quả, con tự mình nghĩ xem, có một số đồ ăn con ăn, bệnh từ miệng mà vào, con nhất định ăn những thứ không lành mạnh. Con có cái gì nữa? Ăn uống thì nhất định không nên ăn những đồ chế biến hay hóa học, mấy đồ ăn đó rất dễ bị bệnh. Khi đó bác sĩ hóa trị cho anh ấy được ba ngày, vô cùng đau khổ, anh ấy thương lượng với bác sỹ xem có thể hoãn lại, bác sĩ không đồng ý, không đồng ý anh ấy bèn phản kháng, bỏ đi, tôi không chữa nữa, dù sao chữa cũng chết, không chữa cũng chết, tôi không muốn chết bởi những bệnh phát ra do tác dụng phụ của mớ thuốc này, không muốn chết trong đó. Anh ấy nói lần phản kháng đó kết quả là lại cứu sống bản thân. Hai lần phản kháng trị liệu đã cứu sống được bản thân.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Chỉ cần tin tưởng chân thật làm theo, nhất định sẽ tốt thôi.
Sư phụ: Vô cùng có quan hệ.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Bây giờ cái này, cảm ứng giống như trong Địa Tạng Kinh vô cùng nhiều.
Sư phụ: Thầy nói con nghe, bất kỳ kinh điển nào cũng vậy, đó đều là “tập trung tâm ý vào một chỗ, thì không có việc gì là không thành tựu”. Trong kinh Di Giáo đều là đạo lý này.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Chí thành cảm thông.
Sư phụ: Thế nên nói tế bào của chúng ta xảy ra trạng thái thay đổi, thứ nhất là do sự mệt mỏi của con, thứ hai là áp lực của con, thứ ba là ăn uống không lành mạnh, khiến cho toàn bộ tế bào của con sanh ra tác dụng phụ, nó chịu đựng không nổi, nó bèn biến hóa, sau đó biến thành bệnh. Con phải hiểu đạo lý này, đem cơ thể thả lỏng, ăn uống phải chú ý lại thì rất nhanh sẽ hồi phục lại sự khỏe mạnh. Chính là đạo lý này.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Bởi vì tế bào đang thay cũ đổi mới.
Sư phụ: Đúng vậy, đúng là thay cũ đổi mới.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Có người họ cảm thấy bản thân đang bị ung thư, nhưng thực ra ngày mai không nhất định vẫn còn ưng thư, nhưng họ lại luôn có suy nghĩ đó.
Sư phụ: Suy nghĩ đó của họ thật là tệ, suy nghĩ đó của họ sẽ nuôi dưỡng ung thư, ung thư không loại bỏ được. Con nói suy nghĩ đó của con vừa chuyển, chuyển qua niệm Phật, chuyển qua suy nghĩ niệm kinh niệm Phật là tốt nhất, thế nên thầy dẫn chứng thí nghiệm nước của giáo sư Giang Bổn Thắng, cùng một đạo lý.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Có thể biến thành tốt.
Sư phụ: Đúng vậy, suy nghĩ thiện với chúng thì chúng sẽ biến thành tốt, suy nghĩ ác với chúng thì chúng biến thành xấu. Phật pháp của chúng ta giảng buông xả, chính là phải buông xả, cái gì cũng phải buông xả, không nên chấp trước, thân thể bèn hồi phục tự nhiên. Hồi phục tự nhiên bèn khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không sanh bệnh. Bệnh nhất định là có nguyên nhân, chính là bản thân con quyết định bản thân con làm sai, có lỗi với tế bào của chính mình.
Thầy giáo Trần: Vậy mọi người sẽ hỏi sư phụ tại sao lại làm như vậy? Không lộ thanh sắc, đây chính là chỗ từ bi mà Phật - Bồ Tát cứu người, độ người. Tại sao vậy? Bạn xem khi đó bệnh tình của Hiểu Húc không ai hay biết, cũng không muốn để cho mọi người lo lắng, cũng không muốn mọi người hiểu lầm, thế nên nói bạn không thể đem chuyện này làm cho rõ ràng được. Cô ấy không nói, sư phụ cũng không nói, nhưng mà trong lời có lời, vẫn muốn cứu cô ấy, nhân cơ hội này cứu cô ấy, giúp cô ấy.
Chúng tôi đã học được rồi, sau này gặp người như vậy, họ bị bệnh, họ không nói với ai cả, bạn cũng không thể nói với họ rằng anh bị bệnh rồi, anh thế này thế kia. Phật pháp không phá hoại thế gian pháp, nơi Phật - Bồ Tát đến đều khiến hết thảy chúng sanh sanh tâm hoan hỷ, không những có trí huệ như vậy, mà còn có năng lực như vậy có thể làm được. Đã trải qua bao nhiêu năm nếu chúng tôi không xem lại băng ghi hình thì chúng tôi cũng không hiểu, bây giờ chúng tôi hiểu rồi. Khi đó bởi vì khách đến quá nhiều, cơ hội sư phụ nói chuyện với Hiểu Húc rất ít, có được cơ hội bèn nói cái này. Chúng tôi từ Bắc Kinh tới Hàng Châu, sư phụ dụng tâm lương khổ, cũng không thể nói thẳng ra, nhưng vẫn phải giúp cô ấy. Bạn có thể không cảm khái, không tán thán sao? Thế gian này lại có người thầy tốt như vậy sao? Ai có thể làm được? Nếu không thì nhìn không ra, nếu không nhìn ra rồi thì làm cho mọi người chia tay không vui vẻ gì, không có. Thế nên mới nói sự diệu dụng trong đó, sự từ bi trong đó, tấm lòng từ bi đó hôm nay chúng tôi mới nói ra, thật sự làm người cảm động. Đây không phải là thầy tốt thì là gì? Đây đều là mình chứng khiến chúng ta tăng trưởng tín tâm, chứng cứ rõ ràng bày ra trước mặt, chúng ta sau khi xem xong thì phải học, phải biết được cửa ngõ trong đó. Sau đó xem băng ghi hình hình như có chút cảm giác, sư phụ vẫn luôn giúp cô ấy.
Bởi vì Hiểu Húc là bạn tốt của chúng tôi, cô ấy không hề giấu diếm chúng tôi, cô ấy nói: “Trước đây khi chưa học Phật đã giết rất nhiều rắn”. Không phải là cô ấy giết, mà đi nhà hàng ăn cơm. Cô ấy là tổng giám đốc công ty, cô ấy mời khách đi ăn, ăn thịt rắn, uống máu rắn, cô ấy tạo tội quá nặng. Cô ấy còn bán rượu được 10 năm. Cái này rất nghiêm trọng, tổn phước báo và thọ mạng của cô ấy rất lớn. Thế nên khi đó chúng tôi rất nhiều người đều giúp cô ấy, tôi viết ba bức thư cho cô ấy, Hiểu Húc, người tốt, nhà từ thiện. Khi đó ở hiện trường có quay lại phim mọi người có thể xem, thật sự sư phụ đang khuyên cô ấy không nên dùng mấy phương pháp hóa trị hay thuốc tây, hoàn toàn phải có tín tâm, thọ mệnh con người kết thúc rồi thì cầu sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới, buông bỏ ngũ dục lục trần của thế gian; thọ mệnh chưa tới thì phải phát đại nguyện, trải qua kiếp nạn này có thể kéo dài thọ mệnh của bạn.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Sư phụ: Tuyệt đối không phải mê tín, thế nên con phải hiểu được kết cấu của cơ thể con người, con biết được nguyên nhân bệnh này là cái gì, tại sao lại bị bệnh. Nguyên nhân quan trọng nhất là tức giận, trong lòng không cởi mở, không thoải mái, đối với người đối với việc có vướng mắc, vậy thì con thảm rồi. Đây chính là nguyên nhân căn bản bệnh tật của con.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Sư phụ, Ngài nói đọc “Địa Tạng Kinh”, con và Hách Đồng đã đọc lâu lắm rồi, thời gian trước tối nào cũng nằm mộng, mộng gặp những oan thân trái chủ tới hóa giải với con, đó là thật sao?
Sư phụ: Thật đó.
Trần Hiểu Húc cư sĩ: Có rất nhiều oan thân trái chủ là rắn, rắn rất nhiều.
Thầy giáo Trần: Thế nên chính vào lần đó, tôi nhớ lúc đó ở trên xe, Hiểu Húc ngồi ở phía sau, tôi ngồi ở ghế cạnh tài xế, cô ấy cô ấy và Hách Đồng cùng nói với tôi là năm ngoái sư phụ còn gọi điện thoại từ Singapore tới khuyên cô ấy buông xuống. Cô ấy nói cô ấy khóc trong điện thoại. Tôi hỏi cô ấy khóc cái gì? Cô ấy nói nếu không kiếm tiền thì làm sao nuôi sống gia đình? Cô ấy buông không nổi. Khi đó sư phụ muốn cô ấy không làm kinh doanh rượu nữa. Trong lòng Hiểu Húc cảm kích sư phụ, nhưng mà cô ấy thực sự muốn buông xuống thì cần có một quá trình, khi đó cô ấy không thể buông xuống, thế nên bệnh này ngày càng nghiêm trọng. Đây đều là những gì chúng tôi tự mình trải qua. Đó là một năm trước khi cô ấy sanh bệnh, tức là một năm trước khi chẩn đoán bị ung thư, sư phụ đã nhắc nhở cô ấy, đã sớm nói cô phải buông xuống, không nên bán rượu nữa. Vậy thì chúng tôi tin rằng nếu như khi đó thực sự nghe lời sư phụ, thì bệnh tình của cô ấy nhất định sẽ giảm nhẹ, hơn nữa có khả năng có thể độ qua kiếp nạn này. Chúng tôi nghĩ tới đều vô cùng đáng tiếc. Do đó mà chúng tôi cũng biết trên con đường học Phật muốn buông xuống khó khăn biết chừng nào, cũng may là trong lòng Hiểu Húc luôn vô cùng cảm ân sư phụ, cô ấy biết sư phụ vẫn luôn giúp cô ấy, đang cứu cô ấy. Sau đó thì khách trong phòng cứ tới hết nhóm này tới nhóm khác, sư phụ gặp mọi người, khi đó ở Hàng Châu, Thiết Anh và rất nhiều người đều biết, nguyên bí thư tỉnh Triết Giang, mọi người tôn trọng gọi là Thiết Lão tới thăm sư phụ, cũng cùng ăn cơm.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Sư phụ: “Sơn Tây tiểu viện”, trong cái sân nhỏ, chủ yếu nói tới hơn bốn mươi người bị ung thư, bác sĩ đã từ chối trị liệu, họ nói họ cũng biết bản thân không được nữa rồi, bèn niệm Kinh niệm Phật, kết quả là sức khỏe hồi phục, hết bệnh rồi.
Cư sĩ: Thật sự, thật sự sao?
Sư phụ: Đều khỏi rồi.
Cư sĩ: Thật sự đều khỏi rồi.
Sư phụ: Thế nên họ đem chuyện đó nói với thầy, thầy dùng thồi gian một tiếng để giải thích tại sao lại có hiệu quả như vậy. Đạo lý này phải giảng cho rõ ràng, đạo lý không giảng rõ ràng thì con người sẽ nói con mê tín. Cái này cũng có ý giống với năng lực đặc biệt vậy, lực ý chí tinh thần của họ tập trung, thế nên người có năng lực đặc biệt có thể có, năng lực đó mỗi người đều có, chỉ là năng lực của chúng ta bị tản ra, không thể tập trung. Họ rất nhanh bèn có thể tập trung được. Tập trung thì sản sanh ra hiệu quả này. Thế nên họ có thể đem năng lượng tinh thần tập trung, dùng ý niệm thiện nhất, thì tế bào đó bèn hồi phục lại bình thường, chính là khỏi như vậy đó. Đó mới thật sự là đạo khỏe mạnh. Thế nên thầy giải thích ra rồi. Không giảng giải rõ thì người ta sẽ nói mê tín, vậy thì không được, không giảng ra đạo lý thì không được. Việc này rất hiếm gặp, bốn mươi người. Hôm nay khi tới có mang theo đĩa, có thể lấy về xem thử.
Bị ưng thư, người hơn ba mươi tuổi, bác sĩ tuyên bố anh ấy chỉ còn sống ba tháng, kết quả là anh ấy từ bỏ trị liệu, hoàn toàn làm như trên, bây giờ anh ấy còn sống, đã hơn sáu mươi tuổi, sống thêm hơn ba mươi năm. Anh ấy làm sao mà khỏi bệnh vậy? Hoàn toàn từ bỏ uống thuốc, từ bỏ chữa trị, lại thêm tâm thanh tịnh, về ăn uống thì rất coi trọng, anh ấy cũng ăn chay mười mấy năm rồi, nhất định có chỗ tốt với sức khỏe.
Thầy giáo Trần: Tôi vừa đi vào “Sơn Tây tiểu viện”, đã tới rồi, đó là trị bệnh cứu người trừ họa, chuyên trị những bệnh này. Khi đó Thiết Lão thân thể không được khỏe lắm, sự phụ nói cầm lấy đi, tặng cho Thiết Lão, cái này tốt với ông ấy. Sư phụ cầm được chiếc đĩa này vô cùng hoan hỷ.
Phát cảnh lần đầu tiên Thầy Trần bái kiến sư phụ
Sư phụ: Khi nãy không có đưa cho ông ấy cầm về, con xem, đúng rồi, Tề cư sĩ, con xem cái này nhất định phải tặng cho Thiết Lão một bộ.
Tề cư sĩ: Là cái đĩa này ạ?
Sư phụ: Đúng vậy, đĩa này, nhất định có giúp đỡ đối với sức khỏe của ông ấy.
Tề cư sĩ: Ông ấy bây giờ cũng không còn ăn thịt nhiều, đã bị ảnh hưởng rồi, thật là tốt quá.
Sư phụ: Đúng vậy, không tồi, thật tốt, vô cùng tốt.
Cư sĩ: Ở đây còn có đĩa đóng hộp nữa.
Sư phụ: Vậy tặng cái này cho ông ấy đi, cái này đẹp.
Tề cư sĩ: Thầy ơi, khu quân sự Nam Kinh có một viên quan tư lệnh, lần này con cũng tặng ông ấy.
Cư sĩ: Toàn bộ đều ở trong đó sao?
Trần Hiểu Húc: Không có, cái này còn phải thêm cái này nữa.
Sư phụ: Còn thêm cái này nữa.
Thầy giáo Trần: Trên đó có chữ viết của sư phụ.
Sư phụ: Được được, vậy thêm cái này vào.
Tề cư sĩ: Đem cái này tặng cho Thiết Lão ạ?
Sư phụ: Tặng cho Thiết Lão, cái này giúp ông ấy rất lớn. Mọi người mời ngồi.
Tề cư sĩ: Sư phụ ngồi trước đi, chỗ của thầy ở kia.
Sư phụ: Được, thầy ngồi đây. Qua phía này nói chuyện cho dễ.
Thầy giáo Trần: Có một số người họ ngại nói tới bệnh tình, sư phụ cũng tặng đĩa đó thì có thể cứu họ, thế nên Phật - Bồ Tát ở thế gian này độ người đều không lộ thân phận, không lộ thần thông. Trong lúc nói cười, trên bàn ăn cơm nói chuyện thì đã làm xong Phật sự rồi. Thế nên chúng ta cảm thấy sư phụ Ngài học Phật - Bồ Tát học đến xuất thần nhập hóa. Từ từ lãnh hội, chúng ta theo bên cạnh người thầy tốt rồi từ từ lãnh hội. Bạn không lãnh hội, lơ là sơ suất thì bạn không học được gì hết. Đây là chúng tôi đã trải qua bao nhiêu năm lại đem bằng ghi hình lấy ra, nhìn thấy cảnh tượng năm đó chúng tôi hiểu rồi, hóa ra trong đó đám phàm phu chúng tôi ở đó nói nói cười cười, lại lơ là sơ suất, làm sao mà biết sư phụ của chúng tôi đã đang độ người bất động thanh sắc. Điều đó cho thấy gì? Cho thấy tâm thanh tịnh của sư phụ. Bạn xem tôi, nói cái gì mà cười nói vui vẻ, túi quần bị mở ra mà không biết; cơm dính đầy miệng bộ dạng làm trò cười mà không hay biết, bạn nói xem tâm của chúng tôi không linh mẫn đến mức độ nào? Thất tình ngũ dục vừa tới thì hồ đồ ngay lập tức. Chúng ta xem sư phụ cũng cười với chúng tôi, cũng ăn uống với chúng tôi, cũng cùng với chúng tôi hòa thuận vui vẻ, nhưng tâm không động, Phật sự vẫn làm. Chúng tôi thì ở đó ngây ngốc ra nghe không hiểu, cũng không biết là chuyện gì.
Đến cuối năm đó chúng tôi mới biết Hiểu Húc bị ung thư. Chúng tôi đều giúp cô. Tôi viết ba bức thư khuyên cô, Hiểu Húc là một người tốt, một nhà từ thiện hiếm có. Nếu như cô ấy vẫn còn, tôi tin rằng công đức của cô là bất khả tư nghì, bởi vì lực ảnh hưởng của cô quá lớn. Nhưng mà cô cũng thẳng thẳn cởi mở với tôi, khi đó ở trên xe cô nói: “Đại Huệ, anh không biết chứ em ở đó khóc lóc, sư phụ khuyên em”. Sau đó thì sao? Cô ấy nói sau đó sư phụ không khuyên cô ấy nữa, sợ là em khóc quá đau lòng. Anh nói xem, em không kiếm tiền thì làm sao sống tiếp? Thế nên nói tình cảm của cô ấy với sư phụ rất sâu đậm, không phải như sau đó một số người hiểu lầm. Thế nên nói chúng tôi lần đầu tiên bái kiến sư phụ, ấn tượng đối với tôi quá sâu sắc. Khi đó chúng tôi có thứ nhìn thấy được, có thứ thì qua rất nhiều năm chúng tôi mới lãnh hội được, nhưng mà sư phụ không nói, chỉ là ở đó trò chuyện bình thường như vậy. Sau khi nói xong với bạn những gì quan trọng, những cái khác thì để bạn từ từ ngộ ra, đó mới là người thầy tốt. Người thầy tốt ứng đối với người xung quanh, chung sống ôn hòa với mọi người, không một chút đặc biệt nào, không có tỏ vẻ này nọ, tôi giỏi giang thế nào. Sư phụ giống như một người ông vậy, đặc biệt là khi sư phụ đội mũ lên, lông mày đều là màu trắng, bạn thật sự thấy nhìn sư phụ không mặc áo tăng, chỉ mặc bộ đồ bình thường nhìn giống y hệt một người ông. Từ trong đó mà chúng ta học được điều gì? Ở thời buổi này hoằng pháp phải học theo sư phụ, học cái gì? Sư phụ thường giảng phải bổn thổ hóa, phải hiện đại hóa. Cái gì gọi là bổn thổ hóa? Phổ biến đại chúng, mọi người xung quanh đều hoan hỷ đều tiếp nhận. Bạn mặc một bộ tăng bào ngồi ở một số trường hợp thì không thích hợp, bạn mặc một bộ quần áo như vậy thì lại thân thiện dễ gần, thậm chí có người muốn ôm sư phụ chụp hình, sao mà giống ông của tôi vậy, thân thiết biết bao. Độ người phải dùng phương pháp này.
Hiện đại hóa thì dùng truyền thông, dùng đĩa để giảng kinh dạy học. Thế nên khi đó sư phụ khuyên Hiểu Húc ấn tống nhiều mấy đĩa giảng này, “Liễu Phàm Tứ Huấn”. Hiểu Húc còn đem pháp bảo đã làm xong cho sư phụ coi, sư phụ rất tán thán, nghĩ hết mọi cách để giúp họ tu phước báu, giảm nhẹ sự đau khổ bệnh tật của cô ấy. Cái này chúng tôi đều không biết nghĩa là gì, sư phụ biết cô ấy bệnh nặng, vậy phải làm sao? Lợi dụng tất cả cơ hội giúp cô ấy tu phước báu. Thế nên tháng 6, tháng 7 năm 2006 quay đĩa “Hài Hòa Cứu Vãn Nguy Cơ”, tiết mục này có rất nhiều người đều biết. Cơ hội đó cho ai? Sư phụ đem cơ hội đó cho Hiểu Húc. Hiểu Húc nói cô ấy muốn bỏ tiền làm, sư phụ nói được, con làm là tốt, giúp cô ấy tu đại phước báu. Thế nên sau đó sư phụ nói với chúng tôi, Hiểu Húc sau khi qua đời được thăng thiên, lên cõi trời, đại phước báu! Ở đâu mà có? Đem tiền làm pháp bảo, chính là cơ hội này. Tiết mục được quay tại nhà cô ấy, sau này có cơ hội chúng tôi giảng cho mọi người, trong đó có nhân duyên thật sự bất khả tư nghì.
Tổng kết lại một câu: Chư Phật - Bồ Tát ở nhân gian độ người cứu thế không chút dấu vết, chúng ta cái gì cũng không biết, thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt muôn trùng núi non. Đến đây rồi vẫn còn không biết nữa. Người thầy tốt ở đâu? Cao ở đâu? Chúng ta có thể lãnh hội được, bởi vì chúng ta là đương sự. Thế nên nói chúng ta có cơ duyên như vậy, gặp được Thánh nhân, Thánh sư như vậy, chúng ta không thể để lỡ cơ hội này. Tập tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục chia sẻ với mọi người, cảm ơn mọi người.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 150
Hôm nay : 9808
Tháng hiện tại : 485437
Tổng lượt truy cập : 61385523
ĐỒNG TU HỎI TÔI- THẦY CÓ SỢ CHẾT HAY KHÔNG?
Có một số đồng tu hỏi tôi, hỏi thầy có sợ chết hay không? tôi nói với họ tôi không sợ chết, tôi không có khái niệm này, không hề có khái niệm sanh tử, mỗi một ngày đều là tùy duyên độ nhật, tuổi tác cũng đã lớn rồi, giảng kinh sắp giảng không nổi nữa, tôi vô cùng xem trọng người kế thừa, cho nên khi tôi 50 tuổi, thì đã rất coi trọng việc bồi dưỡng những người kế thừa, tôi có thể không giảng kinh, nhưng kinh thì không thể đoạn dứt, người có thể giảng, ưa thích giảng, tôi đều đề bạt họ, bồi dưỡng từng người từng người một. khi tôi đi rồi thì cũng sẽ có rất nhiều người giảng tốt hơn tôi, tôi rất mãn ý, hỏi tôi là có sợ chết hay không, không sợ, thật sự là không sợ, 1 chút cũng không sợ, người ta vì sao lại sợ chết? vì họ không có sự chuẩn bị. tôi thì đã chuẩn bị rất kỹ rồi, cho nên tôi không sợ chết, so với hầu hết mọi người thì không như họ, chúng tôi ngày ngày nhớ nghĩ Thế Giới Cực Lạc, niệm niệm đều là niệm A Di Đà Phật, tôi khuyên mọi người niệm Phật cầu sanh Di Đà Tịnh Độ, thì bản thân tôi sao có thể không làm? Nếu tôi không làm, thì những người học sẽ nói tôi lừa gạt họ, vậy thì tôi có lỗi với họ, Thế Giới Cực Lạc là có thật, A Di Đà Phật là có thật, vãng sanh Thế Giới Cực Lạc là có thật, ngày ngày đều có, mọi lúc mọi nơi đều có thể đến Thế Giới Cực Lạc. hoan hoan hỷ hỷ, Phật đã nói với chúng ta, phàm việc gì cũng đều có nhân có quả, bệnh dịch là có nhân quả, nhân là gì? tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, nói tới nói lui vẫn là tâm tưởng, đồng tu chúng ta đã học Phật rồi, vĩnh viễn không có sự lo sợ, chúng ta đi theo Thích Ca Mâu Ni Phật, tiền đồ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô cùng tươi sáng, sau khi học Phật, niệm niệm cầu sanh Tịnh Độ, chúng ta rõ ràng thấu suốt đối với Thế Giới Cực Lạc, thì việc vãng sanh Thế Giới Cực Lạc là thật sự nắm phần chắc chắn, hy vọng các đồng học xem nhẹ sự sanh tử, đem việc sanh tử nắm trong lòng bàn tay, không phải nằm trong tay vua Diêm La, mà nằm trong lòng bàn tay chúng ta, muốn đi là đi, muốn ở là ở, tốt, đối trước đại chúng đồng tu, cùng nhau niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, mỗi ngày đều không thiếu thời khóa, đồng tu còn sợ hãi vẫn là không ít, chúng ta hãy giúp đỡ họ, để giúp họ thì trước tiên bản thân mình không sợ, thì họ mới có thể tin, làm thế nào để giúp những đồng học còn sợ chết? đây là sứ mệnh của chúng ta, đọc kinh, đọc thuộc kinh điển, có thể chuyển sợ hãi thành không sợ, không còn sợ đạt đến mức nào? tự tại vãng sanh, vãng sanh Thế Giới Cực Lạc là chắc chắn, là thật không phải giả. Ta Bà này khổ, hà tất gì phải lưu luyến? bạn còn lưu luyến đối với Ta bà cho nên bạn mới sợ chết, không còn lưu luyến Ta bà thì mới không sợ, cho nên đối diện với trùng trùng sự bất an trong xã hội ngày nay, chúng tôi đều khuyến khích mọi người không nên sợ hãi, an vui là niệm cho thật tốt câu Phật hiệu này, A Di Đà Phật nhất định sẽ đến tiếp dẫn, không bỏ sót 1 người nào, lòng tin sẽ quyết định hết thảy, việc này rất quan trọng, mọi người đều có sức khỏe tốt hơn tôi. Phải nên dụng công, phải nên nỗ lực, nếu thấy được A Di Đà Phật ở tại Thế Giới Cực Lạc hoan nghênh chúng ta, chúng ta thấy được niềm hoan hỷ vô hạn, thì nguyện vọng của 1 đời cũng xem như viên mãn. Sống ở tại thế giới này, sống 1 ngày thì làm 1 ngày, sống 2 ngày thì làm 2 ngày, vãng sanh đến Thế Giới Cực Lạc thì đồng học sẽ cùng A Di Đà Phật đến tiếp dẫn, cho nên việc giúp đỡ trợ niệm cho các đồng học là công đức rất lớn, ta đi đón họ, học cũng sẽ đến đón ta, tuyệt đối không uổng công, tuyệt đối không phải giả, những tin tức về bệnh dịch hiện này chúng ta không xem, niệm A Di Đà Phật thì mới thật sự là có ích, đây mới là việc quan trọng cấp bách chứ không phải là việc gì khác. Phật đến tiếp dẫn chúng ta, Bồ Tát đến tiếp dẫn chúng ta, đồng tham đạo hữu cũng đều đến tiếp dẫn chúng ta. Tin sâu không nghi, thì các ngài nhất định sẽ đến tiếp dẫn vãng sanh. Khi đến tiếp dẫn thì sẽ còn náo nhiệt hơn ở hội trường này, khi đến tiếp dẫn thì cũng không nên khách sáo, phải kiên định tín nguyện, tín nguyện vãng sanh.